Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Bài 96: Mathiơ 26:69-75: "TÍNH CAY ĐỘC CỦA SỰ CHỐI BỎ"


MATHIƠ – VUA CÁC VUA
Tính cay độc của sự chối bỏ
Mathiơ 26:69-75
Ngoài Chúa Jêsus và có lẽ sứ đồ Phaolô, không một nhân vật nào có cái bóng to lớn trong Tân ước cho bằng cái bóng của Simôn Phierơ. Ông là phát ngôn nhân của các môn đồ, là nhà lãnh đạo của họ. Simôn là tên của ông, nhưng Chúa Jêsus đã đặt cho ông tên Phierơ, nghĩa là "hòn đá". Chúa Jêsus đã kêu gọi ông từ một đời sống ngư phủ đến một chức vụ đánh lưới người. Từ hết thảy các câu chuyện, Phierơ dường như đã trở thành một nhân vật quan trọng. Giống như các nhân vật quan trọng, mạnh mẽ, ông vốn có đầy lòng tự tín nơi sức lực và khả năng riêng của mình. Ông dám chắc đến nỗi ông không biết mình phải cần tới năng lực của Chúa Jêsus là dường nào khi đối mặt với kẻ thù là Satan. Bóng đêm tăm tối được mô tả trong phân đoạn Kinh Thánh gốc làm cho sự thực ấy ra rất rõ ràng.
Sự Phierơ chối Chúa Jêsus trong đêm Ngài bị nộp có tầm mức rất quan trọng cho đức tin của chúng ta. Vì lý do nầy, Đức Thánh Linh cảm thúc mỗi một trước giả sách Tin Lành phải ghi rõ sự cố ấy vào trong truyện tích của họ. Không những đây là câu chuyện nói tới sự chối bỏ, mà còn là câu chuyện nói tới ân điển và sự tha thứ nữa. Phierơ đang làm minh hoạ sáng chói sự an ninh của từng tín đồ trong Đấng Christ, sự thực cho thấy rằng ngay cả khi chúng ta không bám chặt vào Chúa Jêsus, Ngài đang giữ chặt lấy chúng ta (Giăng 10:28-29).
Chúa sử dụng tình trạng yếu đuối và thất bại của chúng ta để luyện lọc và khiến cho chúng ta được trưởng thành trong đức tin. Nhiều năm về sau, khi suy gẫm lại điều nầy vào buổi tối hôm ấy, Phierơ đã viết: "Anh em vui mừng về điều đó, dầu hiện nay anh em vì sự thử thách trăm bề buộc phải buồn bã ít lâu; hầu cho sự thử thách đức tin anh em quí hơn vàng hay hư nát, dầu đã bị thử lửa, sanh ra ngợi khen, tôn trọng, vinh hiển cho anh em khi Đức Chúa Jêsus Christ hiện ra" (I Phierơ 1.6-7). Khi các thế hệ của những tân tín hữu trong Hội Thánh đầu tiên đối mặt với sự bắt bớ khủng khiếp từ phía nhà cầm quyền La mã, họ đã đọc thấy sự Phierơ chối Chúa, được tha thứ và đứng vững vàng. Thực vậy, chúng ta hãy đọc lời nói khích lệ của Phierơ đối với họ ở I Phierơ 3:14-17.
Phải, Phierơ đã chối bỏ Chúa Jêsus. Sức mạnh, lòng can đảm và sự tận hiến của ông đối với Đấng Christ đã thất bại, song đức tin ông không thất bại bao giờ. Đấy là điều làm cho Phierơ cùng các môn đồ khác ra khác biệt đối với Giu-đa. Ông đã có đức tin cứu rỗi. Đức tin cứu rỗi là đức tin làm nên thánh. Đức Chúa Trời xưng công bình ai, thì Ngài làm cho người ấy được vinh hiển, Ngài thật vinh hiển (Rôma 8.30).
I. Phierơ bày tỏ đức tin lớn và thái độ trung thành bất khuất của ông.
A. Ở nhiều thời điểm, Phierơ đã bày tỏ ra đức tin lớn.
Chưa có ai từng thắc mắc về ao ước và tình cảm của Phierơ dành cho Chúa Jêsus. Từ giây phút Phierơ quyết định đi theo Chúa Jêsus, ông "bỏ hết thảy" (Luca 5.11), ông đã lìa bỏ mọi sự khác. Ông đã bị nung nấu với một tình cảm muốn được ở với Chúa Jêsus. Ông đã đi theo Ngài từng chỗ từng nơi và đã ra sức bảo vệ Ngài.
Mặc dù có nhiều, nhưng có một trường hợp chỉ ra sức đầu phục mạnh mẽ của Phierơ đối cùng Đấng Christ. Hãy trở lại với Mathiơ 14:22-33. Ngay sau khi Chúa Jêsus đã cho 5.000 người ăn, Ngài "liền hối môn đồ xuống thuyền, qua trước bờ bên kia" của Biển Galilê. Ngài "lên núi để cầu nguyện riêng". Bóng tối phủ xuống và đang khi chiếc thuyền còn ở "giữa biển" một trận bão lớn nổi lên và các môn đồ rất sợ hãi. Nỗi sợ hãi của họ dâng cao khi họ nhìn thấy một cái bóng "đi bộ trên mặt biển". Họ nói: "Ấy là một con ma!" và họ "sợ hãi mà la lên". Dĩ nhiên, chúng ta biết đó là Chúa Jêsus. Phierơ hô lên: "Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa". Chúa Jêsus bảo ông hãy đến và Phierơ bước ra khỏi sự an ninh của chiếc thuyền mà đi trên các lượn sóng lớn kia. Chắc chắn là ông đã "đi bộ trên mặt nước mà đến cùng Chúa Jêsus". Tất nhiên, khi nhìn thấy "gió thổi, Phierơ sợ hãi". Khi nỗi sợ phủ lút ông, ông bắt đầu "sụp xuống nước" như một hòn đá. Ông hô lên: "Chúa ôi, xin cứu lấy tôi!" Câu 31 chép: "Tức thì Đức Chúa Jêsus giơ tay ra nắm lấy người". Ngài hỏi: "Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy?" Khi họ đã lên thuyền, Chúa Jêsus đã khiến cho gió ngừng thổi và hết thảy các môn đồ đến thờ lạy Ngài rồi nói: "Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!"
Mặc dù Chúa Jêsus đã nói Phierơ có "ít đức tin", ông đã có nhiều đức tin hơn bất kỳ các môn đồ khác và nhiều đức tin hơn hầu hết, nếu không phải là hầu hết chúng ta. Chưa có ai thắc mắc sự tin kính của Phierơ đối cùng Chúa Jêsus.
B. Ở nhiều thời điểm, Phierơ đã bày tỏ ra thái độ bất trung rất lớn.
Chúng ta hãy xem xét bốn phương thức Phierơ đã tỏ ra thái độ bất trung, thái độ ấy hình thành cơ sở cho sự thất bại của ông trong đêm Chúa bị bắt. Trước hết, Phierơ đã tỏ ra sự yếu đuối trong khi dám chắc mình mạnh mẽ lắm. Lúc đầu hôm đêm Chúa Jêsus bị nộp, Chúa đã nói tiên tri: "Đêm nay các ngươi sẽ đều vấp phạm vì cớ ta" (Mathiơ 26:31). Thậm chí Ngài đã trưng dẫn tiên tri Xachari (13:7). Với bản chất chân thật, Phierơ ngạo mạn lên mình: "Dầu mọi người vấp phạm vì cớ thầy, song tôi chắc không bao giờ vấp phạm vậy". Chúa nhất định bảo ông rằng trước khi gà gáy, ông sẽ chối Ngài ba lần. Ngay lúc đó, Phierơ nhất quyết tuyên bố: "Dầu tôi phải chết với thầy đi nữa, tôi chẳng chối thầy đâu!"
Phierơ đã không "mau nghe""chậm nói" (Giacơ 1:19). Trước đó, trong 16:16, ông khẳng định với Chúa Jêsus: "Chúa là Đấng Christ, con Đức Chúa Trời hằng sống".
Tuy nhiên, khi Chúa Jêsus mô tả thể nào Ngài sẽ chịu khổ, sẽ bị giết và sẽ sống lại, Phierơ "bèn đem Ngài riêng ra, mà can…". Chúa Jêsus đã gọi ông là "Satan" rồi nói: "Ngươi làm gương xấu cho ta; vì ngươi chẳng nghĩ đến việc Đức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta". Dám chắc như thế không bao giờ là phần thử nghiệm đúng đắn về lòng can đảm. Sự kiêu ngạo của Phierơ đã chỉ ra thái độ bất trung của ông. Chúng ta tỏ ra lòng trung thành với Đấng Christ ở dưới ngọn lửa của kẻ thù, chớ không phải nơi sự dám chắc giả vờ trước mặt các tín hữu khác.
Phierơ đã tự dối mình. Lòng tin kính của ông dành cho Chúa Jêsus vốn dĩ là thực nhưng chủ yếu là về tình cảm mà thôi. Ông yêu mến Đấng Christ song chẳng đếm xỉa tới cái giá của địa vị làm môn đồ. Phierơ rất giống với nhiều người chúng ta ngày nay luôn nghĩ mình là trưởng thành thuộc linh. Chúng ta nghĩ chúng ta không bao giờ chối bỏ Đấng Christ hay xây khỏi Ngài. Chúng ta chỉ biết mình có trưởng thành thuộc linh hay không khi chúng ta đối diện với kẻ thù và tỏ ra lòng trung thành của mình với Chúa là Đấng cứu chuộc chúng ta.
Thứ hai, Phierơ đã tỏ ra sự yếu đuối trong sự cầu nguyện quá ít ỏi. Quí vị nhớ lại từ câu 37, rằng Chúa Jêsus đã đem Phierơ, Giacơ và Giăng đi sâu vào trong vườn để cầu nguyện. Sau khi nghe lời tiên tri của Chúa Jêsus nói về sự chối bỏ, Phierơ thay vì cầu nguyện, ông đã ngủ say. Trong khi Chúa Jêsus sắp ngã chết do căng thẳng về mặt tình cảm và mồ hôi nhỏ xuống như giọt huyết, Phierơ đã nằm ngáy ngủ chỉ cách đấy có mấy bước mà thôi.
Hầu hết các nan đề, nghi ngờ và khó khăn của chúng ta đều đến từ chỗ thiếu cầu nguyện. Giacơ 4:2 chép: "anh em chẳng được chi, vì không cầu xin". Chúa Jêsus đã phán trong Mathiơ 7:7: "Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho".
Thứ ba, Phierơ tỏ ra sự yếu đuối trong hành động quá hấp tấp. Ông vẫn còn say ngủ khi các ngọn đuốc của bọn người kia từ cổng đi sâu vào vườn. Toàn bộ cuộc bắt bớ nầy có lẽ chỉ diễn ra trong vòng mấy phút mà thôi. Khi họ đến gần Chúa Jêsus, Phierơ đã rút ra một thanh gươm ngắn rồi cắt đứt tai tên đầy tớ của thầy cả thượng phẩm là Manchu. Phierơ luôn luôn nghĩ ông biết mình phải làm gì. Thay vì bước theo sự lãnh đạo của Chúa Jêsus, ông đã hành động một cách hấp tấp. Sự chữa lành của Chúa Jêsus nơi lỗ tai của tên đầy tớ kia có lẽ đã làm tha mạng cho Phierơ đêm hôm đó. Chúng ta thường ngủ mê khi chúng ta lẽ ra phải cầu nguyện, khi kẻ thù tấn công, chúng ta lại hành động theo kiểu con người thay vì theo sự khôn ngoan của thiên đàng?
Thứ tư, Phierơ đã tỏ ra sự yếu đuối của mình trong việc đi theo ở xa xa. Câu 58 nói rằng sau khi Chúa Jêsus đã bị bắt dẫn tới nhà của thầy cả thượng phẩm, "Phierơ đã đi theo xa xa". Ông đã giữ khoảng cách đủ để chẳng ai biết ông là ai, nhưng gần đủ để biết việc gì đang xảy ra. Có những tín đồ thường che giấu đức tin của họ tại sở làm hay trường học, nhưng lại nói ra đức tin của họ tại nhà thờ và trong các lớp học Kinh Thánh. Họ cũng đi theo Chúa Jêsus "ở đàng xa". Họ rất khốn khổ vì họ có lòng trung thành phân hai. Họ đứng một chân với người thế gian và một chân với Hội Thánh nhưng chẳng thuộc về phía nào cả.
II. Thái độ bất trung của Phierơ dẫn tới sự chối bỏ (các câu 69-74).
Sự thật cho thấy rằng các trước giả bốn sách Tin lành đã ghi lại sự cố nầy từ các nhận định khác nhau, cung ứng cho chúng ta cả hai: câu chuyện bao quát và chi tiết của mỗi lần Phierơ chối Chúa.
A. Lần chối thứ nhứt (các câu 69-70).
Trong bài nghiên cứu trước, chúng ta đã học biết Chúa Jêsus tạm thời bị dẫn tới trước mặt Anne cha vợ của thầy tế lễ thượng phẩm Caiphe và kế đó trước mặt cả Toà Công Luận. Giăng đã có một vài sự quen biết với nhà của thầy cả thượng phẩm. Theo Giăng 18.15-16, ông đã đi vào sân trong và "đi ra nói cùng người đàn bà canh cửa, rồi đem Phi-e-rơ vào". Ở điểm nầy, dường như Giăng đã bỏ áo choàng lại vì Kinh Thánh chẳng nói gì về ông trong đêm đó.
Mathiơ cho chúng ta biết trong câu 57 rằng Phierơ "vẫn ngồi ngoài sân". Giăng 18:18 chép rằng "các đầy tớ và kẻ sai" đã "nhúm một đống lửa… vì trời lạnh". Luca 22:56 chép ông đã ngồi "cạnh đống lửa".
Có lẽ người phụ nữ kia đã nghi ngờ hay tò mò về ông vì cô ta "đến gần" ông rồi nói: "Ngươi cũng là kẻ ở với Jêsus, người Ga-li-lê". Câu 70 chép: "Song Phi-e-rơ chối trước mặt chúng" mà rằng: "Ta không hiểu ngươi nói chi".
Chỉ đọc từ sách Mathiơ, điều nầy dường như là một cuộc trao đổi ngắn, nhưng các sách Tin lành khác dường như kết lại với nhau để chỉ ra đây là một cuộc đấu khẩu kéo dài. Trong Giăng 18:17 cô ta hỏi: "Còn ngươi, cũng là môn đồ của người đó, phải chăng?" Phierơ đáp: "Ta chẳng phải". Trong Luca 22:56 cô gái nói với mấy người khác: "Người nầy vốn cũng ở với người ấy". Mathiơ nói rằng Phierơ "chối trước mặt chúng" cho thấy rằng ông đã nói ra lời chối nầy lớn tiếng đủ để cho nhiều người khác ngồi quanh ngọn lửa nghe thấy.
Mác 14:68 cho chúng ta biết "người chối" mà rằng: "Ta không biết, ta không hiểu ngươi nói chi". Rõ ràng cuộc trao đổi nầy rất đáng trách, sau đó ông đã bỏ đi "bước ra tiền đường". Khi ông vừa bước qua đó, "thì gà gáy".
B. Lần chối thứ nhì (các câu 71-72).
Nếu Phierơ đã nghe thấy tiếng gà gáy, tiếng gáy đó đã tạo ra các cú sốc trên thân thể ông khi ông nhớ lại lời tiên tri của Chúa (câu 34). Mác nói ông đã bước ra "tiền đường" và Mathiơ cho chúng ta biết ở câu 71, đây là cái "cửa". Đây không phải là một sự trái ngược đâu, mà có ý nói tới một cánh cổng dẫn từ sân trong ra con đường ở bên ngoài. Phierơ muốn có mặt ở chỗ mà ông dễ tránh thoát.
Không có một sự yên ủi hay an ninh nào từ bên ngọn lửa hết. Câu 71 chép: "có một đầy tớ gái khác thấy người". Cô ta nói với "cùng kẻ ở đó" rằng: "Người nầy cũng ở với Jêsus người Nazarét". Phierơ lại "chối" điều nầy "và thề" rằng "Ta chẳng hề biết người ấy!"
Rõ ràng, có nhiều người bị kéo vào lời tố giác đó. Mác 14:69 chép rằng “đầy tớ gái đó thấy người". Cô ta tiếp tục nói: "Người nầy cũng là bọn đó". Chắc chắn có người từ đống lửa đi theo ông ra tới "cửa". Giăng 18:25 chép rằng "có kẻ hỏi người rằng: Còn ngươi, ngươi cũng là môn đồ người phải không?" Một lần nữa, "Người chối đi mà trả lời rằng: Ta không phải!" Luca 22:58 chép: "có người khác thấy Phierơ" (khác ở đây nằm trong giống đực) và nói cùng ông: "Ngươi cũng thuộc về bọn đó". Phierơ đáp: "Hỡi người, ta không phải thuộc về bọn đó đâu".
Một tốp đầy tớ dường như đã đi theo Phierơ trong lúc nầy, hết thảy họ đều hô lên với những lời tố giác của họ. Phierơ đã chối từng câu một trước sự kết hiệp lại của họ. Ở đầu hôm tối đó ông đã nói: "Dầu tôi phải chết với thầy đi nữa, tôi chẳng chối thầy đâu!" Ông đã làm đổ huyết và dùng thanh gươm của mình để bảo vệ cho Chúa Jêsus. Giờ đây, ông đang co cụm lại trước mấy cô đầy tớ và người làm trong nhà, ông công khai và cứ lặp đi lặp lại sự chối Chúa Jêsus.
Dường như họ chẳng có một sự hăm doạ nào hết. Nếu họ có ý làm hại, họ sẽ gọi lính canh đến bắt ông. Satan đã sử dụng họ để sĩ nhục ông và chỉ ra sự yếu đuối nơi đức tin của ông.
Sự thực cho thấy rằng Phierơ đã chối Chúa Jêsus bằng một "lời thề" (câu 72) thật là tội lỗi. Thực vậy, ông đang kêu gọi Đức Chúa Trời như làm chứng cho lời dối trá của ông. Đây là một hành động phạm thượng ghê khiếp quá. Hiển nhiên, điều nầy làm thoả lòng bọn đông người kia trong một phút và họ đã để cho ông yên.
C. Lần chối thứ ba (các câu 73-74).
Mathiơ nói "một chặp nữa". Luca 22:59 nói "độ cách một giờ". Phierơ đã chuyển tới một chỗ ông có thể nhìn trực tiếp vào cánh cửa sổ rồi xem thấy Chúa Jêsus đang đứng trước Toà Công Luận hay ông có mặt ở một chỗ mà Chúa Jêsus bị dẫn ra phía ngoài. Chính tại lần nầy mà Caiphe và Toà Công Luận đã định tội Chúa Jêsus và bắt đầu ngược đãi Ngài bằng một trò bạo lực bịt mắt Ngài. Mác nói điều nầy đã xảy ra trước lần chối sau cùng.
Mấy tên đầy tớ ở trong sân rõ ràng đã tranh luận về mối liên hệ của Phierơ với Chúa Jêsus. Họ đã dựng lên một trường hợp để nghịch lại ông. Họ tiếp cận ông như một tốp người. Câu 73 mô tả họ là “những kẻ ở gần đó". Một trong số họ đã nói: "Chắc thật, ngươi cũng thuộc về đảng ấy, vì tiếng nói của ngươi khai ngươi ra". Luca 22:59 chép: "Độ cách một giờ, có kẻ khác đề quyết như vậy mà rằng: Thật người nầy cũng ở với Jêsus, vì người là dân Ga-li-lê".
Giăng 18:26 chép: "Một người đầy tớ của thầy cả thượng phẩm, bà con với người mà Phi-e-rơ chém đứt tai" đến gần ông rồi nói: "Ta há chẳng từng thấy ngươi ở trong vườn với người sao?"
Là thế đấy. Thần kinh của Phierơ đã bị bắn trúng. Chúng đã nhắm vào lời dối trá của ông. Mathiơ nói trong câu 74: "người bèn rủa mà thề". Ông cứ nói: "Ta không biết người đó đâu!" Câu nầy có ý nói rằng ông phải viện đến cách nói năng phàm tục trong những ngày làm ngư phủ của mình để nhấn mạnh sự việc hay có lẽ ông đang thốt ra một lời rủa sả trên chính mình ông nếu ông không nói ra lẽ thật. Ông đã lún quá sâu. Ông đã bị lún đến chỗ sâu nhất rồi.
Ngay khi Phierơ bắt đầu thốt ra những sự nầy "tức thì gà gáy". Mác cung ứng cho chúng ta chi tiết nhất (ông lấy thông tin trực tiếp từ Phierơ). Mác 14.72 ghi lại rằng Chúa Jêsus đã nói với Phierơ thật đặc biệt: "Trước khi gà gáy hai lượt, ngươi sẽ chối ta ba lần".
Luca thêm một chi tiết cuối cùng. Phierơ đã thốt ra những lời nầy ở chỗ Chúa Jêsus có thể nhìn thấy và nghe ông nói qua cánh cửa sổ hoặc giả khi Chúa Jêsus đã bị dẫn ra khỏi nhà. Luca 22:61 chép: "Chúa xây mặt lại ngó Phi-e-rơ. Phi-e-rơ nhớ lại lời Chúa đã phán". Phierơ đã thót tim khi nhìn vào đôi mắt đau thương, dịu dàng của Chúa Jêsus sau khi nghe lời chối phạm thượng của ông.
III. Đức tin của Phierơ dẫn tới chỗ ăn năn (câu 74).
Với tiếng gà gáy trong hai lỗ tai mình và gương mặt bầm tím đầy máu của Chúa Jêsus trước mắt ông, Phierơ đã "đi ra". Tôi nghĩ ông đã bỏ chạy ra khỏi sân, không phải trong nỗi sợ hãi, mà là trong nỗi xấu hỗ cay đắng. Ông đã tìm được một góc tối đâu đó và "khóc lóc cách cay đắng".
Phierơ minh chứng đức tin chơn thật của mình bằng sự ăn năn. Cái điều quan trọng không phải là ông đã chối bỏ Đấng Christ nhiều bao nhiêu, mà là ông đã mau mắn ăn năn với nỗi đau thương buồn khổ. Khi một tín đồ đích thực phải đối mặt với tội lỗi của mình, tấm lòng người bèn tan vỡ. Người xem khinh tội lỗi đang hiện diện ở trong người, người ao ước muốn được phục hưng và sự tha thứ từ nơi Chúa.
Phierơ đã không thắng hơn được tội lỗi của mình cho tới khi ông nói với Chúa (Giăng 21). Ông không bao giờ chối Chúa nữa. Ngược lại, ông dạn dĩ đứng vững cho Đấng Christ trong các tình huống nguy hiểm và chịu chết trọn vẹn một cái chết của người tuận đạo. Giu-đe 24-25 bày tỏ ra ân điển tối thượng của Đức Chúa Trời: "Vả, nguyền Đấng có thể gìn giữ anh em khỏi vấp phạm và khiến anh em đứng trước mặt vinh hiển mình cách rất vui mừng, không chỗ trách được, là Đức Chúa Trời có một, là Cứu Chúa chúng ta, bởi Đức Chúa Jêsus Christ là Chúa chúng ta, được sự vinh hiển, tôn trọng, thế lực, quyền năng thuộc về Ngài từ trước vô cùng và hiện nay cho đến đời đời! A-men”.

***


Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Bài 95: Mathiơ 26:57-68: "CUỘC XÉT XỬ BẤT CÔNG VỀ TÔN GIÁO"


MATHIƠ – VUA CÁC VUA
Cuộc xét xử bất công về tôn giáo
Mathiơ 26:57-68
Sau khi Chúa Jêsus bị Giu-đa làm phản rồi bị bọn đông người có vũ trang bắt đi tại vườn Ghết-sê-ma-nê, ngay đêm hôm ấy Ngài bị dẫn đến đối mặt với cuộc xét xử trước bao người Do thái. Toà Công Luận, là hội đồng xét xử cao nhất trong xứ Israel đã phạm cả phần văn tự lẫn tinh thần của luật pháp Môise và phẩm cách địa vị của họ hầu đem lại sự chết của Chúa Jêsus. Mọi sự về cuộc xét xử nầy là bất hợp pháp và bất công.
Với luật pháp thiêng liêng của Đức Chúa Trời đã được ban bố cho Môise trên Núi Sinai, mọi sự đã được thực thi để bảo đảm có sự công bằng và thương xót. Đức Chúa Trời bảo các quan xét của Israel trong Phục truyền luật lệ ký 16:19: "Ngươi chớ làm dịch sự chánh trực, chớ thiên vị ai, cũng chẳng nên nhận của hối lộ; vì của hối lộ làm cho mù mắt kẻ khôn ngoan, và làm rối lời của người công bình". Tuy nhiên phân đoạn Kinh Thánh gốc của chúng ta cho thấy rằng họ đã làm lệch sự công bình, đưa hối lộ cho các nhân chứng và làm rối lời của Con Công Bình của Đức Chúa Trời để làm thoả mãn mọi ham muốn xấu xa của riêng họ .
Toà Công Luận đã được lập làm Toà Án Tối Cao của Israel một thời gian sau cuộc lưu đày ở xứ Babylôn. Dựa theo khuôn mẫu của Môise và 70 trưởng lão trong Dân số ký 11:16, Toà nầy gồm có 71 người. 24 người là thầy tế lễ cả tiêu biểu cho 24 ban tế lễ. 46 người được chọn từ giữa vòng các văn sĩ, người Pharisi và người Sađusê. Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm mang con số 71. Ông ta nắm quyền tối cao toà nầy và là người bỏ phiếu sau cùng trong trường hợp có cần.
Đến thời của Chúa Jêsus, Toà Công Luận là một bộ phận chính trị đồi bại kinh khủng. Người Pharisi có sự tranh chấp, có tính bảo thủ với người Sađusê phóng khoáng. Rôma đã nắm lấy chức vụ thầy tế lễ thượng phẩm. Tiền lương phải trả cho chức vụ nầy là điều hiển nhiên. Tinh thần đảng phái là luật lệ trong thời buổi ấy. Tuy nhiên, hết thảy họ đều đồng ý trên một việc. Chúa Jêsus người Nazarét phải bị tiêu diệt.
Là toà án cao nhất, Toà Công Luận cần phải thực thi sự công bình. Ở đây cần phải có sự công bình tuyệt đối. Hai người chứng đáng tin có mặt cần cho sự kết tội. Họ cần phải xuất hiện cách công khai. Người bị kiện có quyền mời người chứng vì quyền lợi của mình. Thực ra, nếu quí vị nghiên cứu Phục truyền luật lệ ký19:16-19, quí vị sẽ biết được rằng nếu một người bị rõ ra là kẻ làm chứng dối trong một cuộc xét xử, bản thân người đó sẽ bị kết án tử hình! Tuy nhiên gần như mỗi nguyên tắc trong luật pháp của Đức Chúa Trời đều bị vi phạm hầu đem lại bản án bất công dẫn tới sự đóng đinh Chúa Jêsus trên thập tự giá.
Khi chúng ta nghiên cứu phân đoạn Kinh Thánh nầy, chúng ta sẽ xem xét năm phương thức chính cho thấy cuộc xét xử Chúa Jêsus là bất công.
I. Xét xử lúc đêm tối là bất công (các câu 57-59).
Câu 57 chép: "Những kẻ đã bắt Đức Chúa Jêsus đem Ngài đến nhà thầy cả thượng phẩm Cai-phe". Câu 58 chép rằng: "Phi-e-rơ theo Ngài xa xa cho đến sân của thầy cả thượng phẩm". Trong sách Tin lành Giăng chúng ta có thêm nhiều chi tiết nữa. Rõ ràng là Giăng cũng đã đi theo Chúa Jêsus đến nhà thầy tế lễ thượng phẩm. Giăng 18:13 chép: "Trước hết chúng giải Ngài đến An-ne; vì người nầy là ông gia Cai-phe làm thầy cả thượng phẩm đương niên".
An-ne là nhân vật có quyền lực nhất tại thành Jerusalem. Ông ta đã phục vụ ở vai trò thầy tế lễ thượng phẩm trong 20 năm trước đó. Năm ngươi con ủa ông đã kế tục ông trong vai trò nầy. Vào thời điểm Chúa Jêsus bị bắt, con rễ ông, Cai-phe là thầy tế lễ thượng phẩm. Cai-phe là một con bù nhìn, Anne đã giật giây điều khiển con bù nhìn đó. Thực thế, Tân Ước nhắc tới Anne mấy lần là thầy tế lễ thượng phẩm vì đó là cách mà dân chúng nhìn xem ông ta (đối chiếu  Luca 3:2).
Anne và gia đình ông ta đã cóp nhặt sự giàu có không thể tin được nhờ vào các mánh lới tôn giáo. Họ cấp môn bài cho những kẻ chuyên đổi bạc tại đền thờ, họ lấy tiền La mã để đổi tiền sử dụng trong đền thờ với lãi suất cao. Dòng thầy tế lễ phải xác minh các con thú làm sinh tế phải không tì vít. Một người từ phương xa về đến đó gặp rắc rối khi đem một chiên con đi một khoảng đường dài sẽ bị các thầy tế lễ chuyên nấu nướng từ chối không chịu nhận con chiên ấy. Cho nên, muốn dễ dàng hơn thì phải mua một con thú đã được xác minh trước với một giá đã được định sẵn, dĩ nhiên là giá rất cao. Mọi sự trong mọi sự, Anne rất giống với một Mafia hay một chủ nhân ông vậy. Khi Chúa Jêsus thanh tẩy đền thờ, Ngài đã phán rất chính xác rằng: "Các ngươi thì làm cho nhà ấy thành ra ổ trộm cướp" (Mathiơ 21:13).
Anne có ý định thủ tiêu Chúa Jêsus vì Ngài là mối đe doạ cho các mánh lới làm tiền nầy. Chúa Jêsus là thầy tế lễ thượng phẩm trọn vẹn, Anne đã thu vén đủ mọi thứ và sự hiện diện của Ngài là một lời quở trách tỏ tường đối với mọi thứ mà Anne đã đứng bảo kê cho.
Sự thật Chúa Jêsus trước tiên đã bị dẫn đến Anne cho thấy ai thực sự đang nắm quyền chủ động. Mục đích của cuộc gặp nầy là để quyết định bản án mà với bản án đó Chúa Jêsus sẽ bị kết tử hình. Trong Giăng 18:19 chúng ta đọc thấy rằng ông ta đã "gạn hỏi Đức Chúa Jêsus về môn đồ Ngài và đạo giáo Ngài". Ông ta đang tìm cách buộc Chúa Jêsus phải nói ra đôi điều sẽ dẫn tới chỗ Ngài mắc tội phạm thượng. Đây không phải là một cuộc thẩm tra theo đúng hình thức. Chúa Jêsus không phải nói ra một điều gì cả. Anne đã dự định bung ra một số lời kết án nghịch lại Chúa Jêsus, nhưng ông ta chẳng có cớ gì để kết án Ngài. Ông ta hy vọng Chúa Jêsus sẽ giúp cung cấp cho bản án. Tôi tưởng tượng Ngài nhìn thẳng vào cặp mắt gian ác của Anne rất lạnh lẽo khi Ngài phán: "Ta từng nói rõ ràng cùng thiên hạ; ta thường dạy dỗ trong nhà hội và đền thờ, là nơi hết thảy dân Giu-đa nhóm lại, chớ ta chẳng từng nói kín giấu điều gì".
Chúa Jêsus nói thêm: "Cớ sao ngươi gạn hỏi ta? Hãy hỏi những kẻ đã nghe ta nói điều chi với họ; những kẻ đó biết điều ta đã nói" (câu 21). Câu nầy rõ ràng đã kích động một trong những lính canh đền thờ, khi ấy hắn "cho Ngài một vả, mà rằng: Ngươi dám đối đáp cùng thầy cả thượng phẩm dường ấy sao?" Ngài cau mày lại sau cú đấm, Chúa Jêsus nắm chắc lý cớ của mình. Ngài phán trong câu 23: "Ví thử ta nói quấy, hãy chỉ chỗ quấy cho ta xem; nhược bằng ta nói phải, làm sao ngươi đánh ta?" Chúa Jêsus đã nói rằng nếu họ kết án nghịch Ngài, họ sẽ nói ra những lý cớ đó. Rõ ràng An-ne phải bối rối trong bối cảnh nầy vì  ông ta "bèn sai giải Đức Chúa Jêsus vẫn bị trói đến Cai-phe là thầy cả thượng phẩm" (câu 24).
Trở lại với phân đoạn Kinh Thánh trong Mathiơ 26:57, chúng ta biết được rằng "thầy thông giáo và các trưởng lão đã nhóm lại" tại nhà của Cai-phe. Dường như các ngôi nhà nầy liên kết với nhau bởi một cái sân, ở đó có Phierơ đang đợi trong khi Giăng đã chứng kiến các sự cố ở bên trong nhà Anne. Giăng 18:15 cho chúng ta biết Giăng "có quen với thầy cả thượng phẩm".
Có lẽ khi ấy đã quá nửa đêm và mọi sự diễn ra cho thấy đây chẳng khác gì một cuộc xét xử công khai. Chúa Jêsus đã bị buộc phải bước vào một phiên toà giống như một trò hề với toan tính hòng tiêu diệt Ngài.
II. Làm chứng dối  là bất công (các câu 60-61).
Hãy chú ý câu 59 rằng: "các thầy tế lễ cả và cả tòa công luận kiếm chứng dối về Ngài, cho được giết Ngài". Điều nầy dường như cho thấy rằng họ đã nói ra lời chứng dối và có lẽ muốn kiếm tiền hối lộ. Câu 60 nói rằng họ "tìm không được chứng nào cả".
Thậm chí không có một lốt công bình nào và họ chẳng chịu nghe theo lẽ phải nữa. Hãy hình dung một phiên toà trong đó quan toà đang nài xin bằng chứng nghịch lại người bị kiện xem? Ông ta hy vọng có một cuộc xét xử công bình như thế nào? Có lẽ họ biết rõ rằng nếu họ không thể kết án Chúa Jêsus trong lúc bây giờ, họ sẽ không bao giờ kết án được Ngài vì vậy họ đã phá vỡ luật lệ của họ khi buộc Ngài phải chịu chết.
Hãy lưu ý câu 60: "Dầu có nhiều người làm chứng dối có mặt tại đó, song tìm không được chứng nào cả". Như vậy có nghĩa là họ cố tìm cho kỳ được một vài người để đưa ra những lời vu cáo nghịch lại Chúa Jêsus, thế nhưng các câu chuyện của họ đều không đáng tin, chẳng một ai trong số họ là chứng nhân đáng tin cả. Mác 14:56 chép: "Vì có nhiều kẻ làm chứng dối nghịch cùng Ngài; nhưng lời họ khai chẳng hiệp nhau". Họ không thể tìm được những kẻ nói dối có những câu chuyện sao cho xác thực được.
Câu 60 chép: "Sau hết, [dường như sau một chuỗi dài làm chứng lố bịch] có hai người đến". Sau cùng, họ đã tìm hai người chứng có cần, các câu chuyện của họ cũng gần đủ cho vụ xét xử.
Họ nói rằng Chúa Jêsus đã nói: "Ta có thể phá đền thờ của Đức Chúa Trời, rồi dựng lại trong ba ngày". Mác 14:58-59 chép: "Chúng tôi có nghe người nói: Ta sẽ phá đền thờ nầy bởi tay người ta cất lên, khỏi ba ngày, ta sẽ cất một đền thờ khác không phải bởi tay người ta cất. Song về điều nầy, lời chứng của họ cũng chẳng hiệp nhau nữa". Rõ ràng họ đề cập tới những điều mà Chúa Jêsus đã nói ba năm trước trong dịp Lễ Vượt Qua. Chúng ta hãy quay trở lại với Giăng 2:18-21. Tất nhiên là Chúa Jêsus có ý nói tới thân thể của Ngài, chớ không phải là đền thờ của Hêrốt đã được xây dựng trong 46 năm (Giăng 2:20).
Sau khi lắng nghe bản án nầy trong một lúc, Cai-phe tỏ ra mất kiên nhẫn. Ông ta "bèn đứng dậy" đối mặt riêng với Chúa Jêsus. Tôi hình dung ông ta băng ngang qua gian phòng rồi mắt đối mắt với Chúa Jêsus. Ông ta hỏi: "Những người nầy làm chứng mà kiện ngươi, ngươi không thưa lại gì sao?"
III. Buộc tội cá nhân là bất công (các câu 62-64).
Có sự không nhất quán trong phần làm chứng của hai nhân chứng kia đủ để bác họ và công bình loại bỏ vụ kiện nghịch Chúa Jêsus. Nhưng vụ án nầy không nhắm vào sự công bình đâu!
"Nhưng Đức Chúa Jêsus cứ làm thinh". Với vẽ mặt bình tỉnh trang trọng Ngài đã nhìn thẳng vào Cai-phe mà cứ làm thinh. 700 năm trước đó, Êsai đã nói tiên tri về Ngài: "Người bị hiếp đáp, những khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng".
Rõ ràng Cai-phe vốn quen thuộc với sự dạy của Chúa Jêsus. Ông ta biết rõ rằng Chúa Jêsus đã công khai tự xưng mình vừa là Đấng Mêsi vừa là Con Đức Chúa Trời nữa. Một lời xưng nhận như thế, nếu được xác minh tại phiên toà sẽ kết quả trong bản án phạm thượng, là tội nặng theo luật pháp Môise (Lêvi ký 24:16). Thất bại, Cai-phe đã gào lên với Chúa Jêsus: "Ta khiến ngươi chỉ Đức Chúa Trời hằng sống mà thề, hãy nói cho chúng ta, ngươi có phải là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời chăng?"
Tôi nghĩ căn phòng đó chỉ có sự im lặng chết chóc càng lúc càng tăng mà thôi. Quí vị có thể nghe thấy tiếng rơi của cây kim gút. Từ từ, Chúa Jêsus đảo mắt quanh gian phòng nhìn thẳng vào các vị lãnh đạo tôn giáo của dân rồi phán: "Thật như lời". Toà nhà như quá căng thẳng ra, Ngài nói lớn tiếng: "Vả lại, ta nói cùng các ngươi, về sau các ngươi sẽ thấy Con người ngồi bên hữu quyền phép Đức Chúa Trời, và ngự trên mây từ trời mà xuống". Dường như Chúa Jêsus đang trưng dẫn từ Đaniên 7:13-14, câu nầy chép như sau: "Ta lại nhìn xem trong những sự hiện thấy ban đêm, nầy, có một người giống như con người đến với những đám mây trên trời; người tới đến Đấng Thượng Cổ và bị dẫn đến trước mặt Ngài. Người đến ban cho quyền thế, vinh hiển, và nước; hầu cho hết thảy các dân, các nước, các thứ tiếng đều hầu việc người. Quyền thế người là quyền thế đời đời chẳng qua đi, và nước người không bao giờ phải hủy phá". Đấy là mọi sự mà Cai-phe đã muốn biết.
IV. Bản án đã được định trước là bất công (các câu 65-66).
Cai-phe "bèn xé áo mình". Đây là một hành động quay lưng lại với thời buổi xa xưa cho thấy mình bị sốc và bị tổn thương nặng lắm vậy. Thú vị thay, theo Lêvi ký 21:10, thầy tế lễ thượng phẩm đã bị cấm xé áo xống trong chức vụ tế lễ của mình. Ông ta đã giả vờ bị tổn thương nặng lắm nơi sự phạm thượng có ý đồ của Chúa Jêsus trong khi ngay khi ấy ông ta đã tự mình phạm thượng.
Cai-phe không có sự tôn kính thành thực đối với Chúa. Ông ta đã minh chứng điều đó qua cách gian lận tiền bạc ở đền thờ. Việc xé rách áo xống của ông ta chỉ là một hành vi hòng che đậy sự vui mừng khi buộc Chúa Jêsus thốt ra đôi điều để ông ta bởi đó có thể cáo giác Ngài! Mặc dù dường như ông ta đã bị tổn thương nặng lắm, nếu quí vị quan sát kỹ hơn, thì thấy nơi ánh mắt của ông ta đã có một nụ cười. Kẻ thù của ông ta đã rơi thẳng vào hai bàn tay của ông ta.
Chúa Jêsus đã nhìn nhận rằng Ngài chính là: "Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời". Một phiên toà công bình sẽ để cho Ngài làm chứng nơi phần biện hộ của mình. Nếu đây là trường hợp, Chúa Jêsus đã đưa ra hàng ngàn chứng cớ chắc chắn. Họ đã chứng kiến rồi cảnh Chúa Jêsus chữa lành hết thảy các trường hợp đau bịnh, quở bão im lặng, làm cho kẻ chết sống lại. Một số người đã chứng kiến sự thực họ đã nghe giọng của Đức Chúa Trời phán: "Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đàng".
Không một điều gì xảy ra hết. Cai-phe còn hô lớn tiếng trong phiên toà quá nửa đêm ấy: "Nó đã nói phạm thượng; chúng ta còn cần gì người làm chứng nữa sao Các ngươi vừa nghe lời phạm thượng đó, thì nghĩ làm sao?"
Họ đã đáp lại: "Nó đáng chết". Họ đã đưa ra bản án không dựa vào lối kết án có điểm nghi ngờ, mà dựa theo dã tâm đã định trước buộc Ngài phải chịu chết. Đây là một quyết định theo kiểu đồng lòng. Mác 14:64 chép: "Ai nấy đều đoán Ngài đáng chết". Họ đã gán cho Ngài một án phạm đã được sắp xếp trước từ lâu trước khi Ngài chịu xét xử nữa.
V. Ngược đãi tàn ác là bất công (các câu 57-59).
Bất chấp nhiều luật lệ của chính họ và làm lệch sự công bình cũng chưa đủ đối với các cấp lãnh đạo thuộc linh nầy, giờ đây họ để cho sự thù hằn độc ác của họ nung nấu thành bạo lực dữ dội hơn nữa. "Họ bèn nhổ trên mặt Ngài, đấm Ngài". Nhiều người khác nữa "vả Ngài" rồi nói: "Hỡi Đấng Christ, hãy nói tiên tri đi; cho chúng ta biết ai đánh ngươi".
Luca 22:64 chép rằng họ "che mặt Ngài lại" rồi nhiếc móc Ngài như trong một trò bịp bịt mắt vậy. Một người che mặt Ngài lại rồi họ sẽ nói: "Hãy nói tiên tri đi; cho chúng ta biết ai đánh ngươi?" Câu kế tiếp chép: "Họ lại nhiếc móc Ngài nhiều lời khác nữa". Thật là mỉa mai dường bao khi họ cáo giác Ngài phạm thượng trong khi chính bản thân họ lại phạm vào tội đó.
Hãy tưởng tượng xem "mười hai đạo thiên sứ" (câu 53) đang đứng gần đó rùng mình khi Con Đức Chúa Trời chịu đựng các cú đấm của họ. Chúa Jêsus đã hứng chịu sự ngược đãi của họ mà chẳng ta thán hay phản kháng chi hết. I Phierơ 2:23 chép rằng: "Ngài bị rủa mà chẳng rủa lại, chịu nạn mà không hề hăm dọa, nhưng cứ phó mình cho Đấng xử đoán công bình". Ngài đã cầu nguyện xin ý Cha được nên và trong sức lực của lời cầu xin đó, Ngài đã trọn vẹn phó thác chính mình Ngài.
Nhiều thế kỷ trước, khi Êsai thốt ra lời tiên tri phác hoạ trọn vẹn bối cảnh mà chúng ta đang nhìn thấy ở trước mặt mình. Ông nói: "Người đã bị người ta khinh dể và chán-bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì" (Êsai 53:3).
Chúng ta học được gì từ cuộc xét xử bất công nầy? Cho phép tôi đưa ra một số ứng dụng rất quan trọng.
Thứ nhứt, Chúa Jêsus đã không che giấu Ngài là ai và chúng ta cũng thế. Nếu Chúa Jêsus có thể đối diện với toà án cao nhất trong xứ và nói rằng Ngài là Đấng Mêsi, là Con của Đức Chúa Trời, chúng ta phải có can đảm càng hơn để làm chứng về đức tin của chúng ta nơi Ngài cho người láng giềng hay cho một thành viên trong gia đình?
Thứ hai, Chúa Jêsus tỏ ra ân điển và sự kiên nhẫn dư dật khi chịu áp lực và chúng ta cũng phải nên như vậy. Nếu Chúa Jêsus có thể chịu được sự bất công và sự ngược đãi của toà án để làm theo ý chỉ của Đức Chúa Cha mà không đánh mất tánh khí của mình, chúng ta phải có khả năng chịu đựng những gánh nặng có hạn, nhỏ hơn mà chúng ta phải đối mặt với trong đời nầy.
Thứ ba, Chúa Jêsus không ta thán và chúng ta cũng phải nên như vậy. Nếu Chúa Jêsus có thể đối mặt với sự bắt bớ nghiệt ngã như thế mà chẳng hề mở miệng, chúng ta có thể học biết để đối diện với các chức vụ khó nhọc và sự thất vọng nữa.

***



Bài 94: Mathiơ 26:47-56: "VẺ OAI NGHI Ở TRONG VƯỜN"


MATHIƠ – VUA CÁC VUA
Vẻ oai nghi ở trong vườn
Mathiơ 26:47-56
Trong Giăng 10:18 Chúa Jêsus phán rõ ràng rằng: "Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho; ta có quyền phó sự sống, và có quyền lấy lại; ta đã lãnh mạng lịnh nầy nơi Cha ta". Bàn tay tối cao của Đức Chúa Trời đã sắp xếp từng chi tiết về sự bắt bớ, những lần xét xử giả dối, sự ngược đãi và sự đóng đinh trên thập tự giá. Không một điều chi xảy ra là do tình cờ, ngẫu nhiên hay cơ hội cả.
Tuần qua, chúng ta đã tra xét lời cầu nguyện thống khổ của Chúa Jêsus ở trong Vườn Ghết-sê-ma-nê. Sau bữa ăn Lễ Vượt Qua và sự thiết lập Tiệc Thánh, Chúa Jêsus đưa các môn đồ lên "Núi Ô-li-ve" (câu 30). Trên đường đi, Chúa Jêsus đã nói tiên tri rằng hết thảy họ sẽ "vấp ngã" đêm hôm đó và lìa bỏ Ngài. Hết thảy họ đều tranh luận kịch liệt rằng họ sẽ không chối bỏ Ngài. Đặc biệt Phierơ rất tình cảm khi ông nói: "Dầu tôi phải chết với thầy đi nữa, tôi chẳng chối thầy đâu" (câu 35).
Họ đang trên đường "đến một chỗ kêu là Ghết-sê-ma-nê" (câu 36). Có lẽ đây là một vườn ôlive do một trong số các môn đồ của Chúa Jêsus làm chủ và dường như hết thảy họ đều rất quen thuộc với nơi ấy. Ngài để 8 người trong số họ ngay lối vào khu vườn rồi đem "ba người ở vòng trong", là Phierơ, Giacơ và Giăng theo với Ngài tiến sâu vào trong nơi hẻo lánh. Ở đó Chúa "buồn bực và sầu não lắm". Sự va chạm của tình cảm trở thành sự hy sinh vì cớ tội lỗi cho nhân loại đã chất nặng trên các cảm xúc về nhân tính của Ngài đến nỗi Ngài phán: "Linh hồn ta buồn bực cho đến chết" (câu 38). Về phần xác, một sự căng thẳng như thế là quá nhiều so với thân thể Ngài có thể mang lấy.
Chúa Jêsus tiến thẳng vào vườn ôlive và cầu nguyện với Cha Ngài. Luca 22:44 chép rằng "cơn đau thương" của Ngài trong sự cầu nguyện lớn đến nỗi "mồ hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất". Chúa Jêsus đã cầu nguyện rằng nếu "có thể được" thì cái "chén" thạnh nộ của Đức Chúa Trời nghịch lại tội lỗi của nhân loại sẽ qua khỏi Ngài. Ba lần Ngài đưa ra lời cầu nguyện nầy, song vì “không thể được”, Ngài đã tự mình đầu phục trọn vẹn theo "ý chỉ" của Đức Chúa Cha. Điều nầy dạy chúng ta tội lỗi của chúng ta kinh tởm là dường nào đối với Đức Chúa Trời. Chúa Jêsus phải gánh lấy tội lỗi của chúng ta vì chẳng một người nào được cứu mà không qua sự chết, sự chôn và sự sống lại của Ngài.
Mỗi lần như thế Chúa Jêsus cứ tiếp tục cầu nguyện, các môn đồ của Ngài đã buồn ngủ. Ngài bảo họ phải "thức canh và cầu nguyện" nhưng "mắt họ đã đừ quá rồi". Trong khi Ngài khẫn thiết trong sự cầu nguyện, họ đã nằm mà ngủ. Sau cùng, Ngài đã đánh thức họ. Ngài đã phó chính mình Ngài cho ý chỉ của Đức Chúa Cha và tìm được sức lực mới. Ngài phán: "Nầy, giờ đã gần tới" (câu 45).
Trong câu 46, Chúa Jêsus phán: "Hãy chờ dậy, đi hè. Kẻ phản ta đã đến kia". Nếu các môn đồ chịu ngước nhìn lên trong giờ phút đó, họ đã nhìn thấy một dọc dài các ngọn đuốc do một đạo binh cầm theo khi họ đang trên đường đến bắt Ngài.
Sự Chúa Jêsus bị bắt nhấn mạnh sự thực Ngài không phải là một nạn nhân vô dụng đâu. Một lần nữa chúng ta nhớ lại lời của Ngài: "Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho”. Bối cảnh tột đỉnh nầy ở trong vườn tỏ ra nét oai nghi thanh thản của Chúa Jêsus khi Ngài công khai đối đầu với những kẻ muốn giết Ngài và nhấn mạnh ý chỉ tối cao của Ngài muốn trở thành của lễ chuộc tội vì tội lỗi của chúng ta. Vẻ oai nghi của Chúa Jêsus đã được tỏ ra trong ba cách.
I. Chúng ta thấy vẻ oai nghi của Chúa Jêsus trong sự đón tiếp của kẻ phản bội (các câu 47-50a).
Mathiơ thuật lại cho chúng ta biết, ấy là "khi Ngài còn đương phán", lời lẽ trong các câu 45-46 cho thấy rằng "Giu-đa" cùng với "một bọn đông người cầm gươm và gậy" xuất hiện tại khu vườn để bắt Ngài.
Hãy chú ý rằng Mathiơ đặc biệt mô tả Giu-đa là "một người trong mười hai sứ đồ". Ông không nói: "Giu-đa, kẻ phản bội" hay "Giu-đa, kẻ xoay chiều" hoặc "Giu-đa, con chuột hôi thối". Ông đề cập tới hắn là "một người trong mười hai sứ đồ". Điều nầy rất quan trọng vì nó nhấn mạnh các môn đồ khác bị sốc là dường nào khi hay được rằng Giu-đa là kẻ phản bội.
Các tác phẩm chuyên về khải thị phác họa công khai Giu-đa là ma quỉ và hiểm ác. Có người nói hắn là cháu của thầy cả thượng phẩm được sai phái đến gần Chúa Jêsus đặng làm do thám. Người khác thì nói hắn là quân cờ trong tay một mụ vợ tham lam. Người khác nữa nói rằng khi hắn chào đời hắn đã có tánh gian ác như thế rồi, đến nỗi bố mẹ hắn đã ném hắn xuống biển. Hắn sống sót, lớn lên và cưới một phụ nữ xinh đẹp làm vợ rồi xoay ra làm mẹ của hắn. Đây là những hình ảnh tưởng tượng hầu làm bật ra tính độc ác của con người hắn.
Hết thảy bốn sách Tin lành đều mô tả Giu-đa là "một người trong mười hai sứ đồ" (đối chiếu 26:14; Mác 14:10; Luca 22:47; Giăng 6:71). Không một môn đồ nào khác được chỉ rõ theo cách nầy. Giu-đa đã là một trong số họ. Hắn đã cùng đi đây đi đó với họ, cùng ăn uống với họ, cùng cười cùng khóc với họ. Trong hơn ba năm, họ đã chia sẻ cuộc sống của họ với hắn và hắn với họ. Họ đã xem hắn như một người anh em đáng tin cậy, một người trong số họ và tuyệt đối họ đã bị sốc khi biết được hắn là kẻ phản bội Chúa.
Giu-đa không phải đi một mình đâu. "Một bọn đông người cầm gươm và gậy, mà các thầy tế lễ và các trưởng lão trong dân đã sai đến". Khu vườn vừa yên tĩnh một vài phút trước đó, yên tĩnh đủ để cầu nguyện, yên tĩnh đủ để nằm ngủ, giờ đây đầy ắp “một bọn đông người” có vũ trang. Sợ hãi đã phủ lút trên các môn đồ.
Các sách tin lành khác cung ứng cho chúng ta thông tin nhắm vào “bọn đông người” nầy. Luca 22:52 cho chúng ta biết trong vòng đám đông ấy là "các thầy đội coi đền thờ", lính canh đền thờ, có lẽ họ mang theo "dùi cui" giống như loại gậy đi tuần đêm của cảnh sát. Giăng 18:3 chép rằng cũng có "một cơ binh" hay loại lính chính quy, có lẽ từ tiền đồn Antonio đóng gần núi Đền Thờ. Không nghi ngờ chi nữa, họ đã mang theo "gươm". Chữ Hy lạp chỉ ra một "đội quân" với đầy đủ sức mạnh gồm có 600 người. "Thầy tế lễ và các trưởng lão" đã viện đến binh lính La mã vì một nổ lực trước đó để bắt Chúa Jêsus bởi cảnh vệ đền thờ đã thất bại (Giăng 7:32, 44-46). Khi các cấp lãnh đạo tôn giáo nổi giận chất vấn các tên lính lý do tại sao họ không bắt Chúa Jêsus, họ đã đáp như sau: "Không ai nói như người nầy!" Giờ đây, họ đã có lính chính quy để thực thi đúng đắn công việc.
Khi Giu-đa rời khỏi phòng cao, ngay lập tức hắn đã chạy đến "các thầy tế lễ cả và các trưởng lão" với thông tin là Chúa Jêsus sẽ có mặt ở tại vườn Ghết-sê-ma-nê. Các cấp lãnh đạo Do thái cần có thời gian để tập trung binh lính chính quy từ Philát và có lẽ đã bịa ra câu chuyện nói rằng Chúa Jêsus đang khuynh đảo cuộc nổi dậy chống lại La mã. “Bọn đông người” có vũ trang đã dè dặt kê sổ lên tới hàng mấy trăm người. Một số học giả cho rằng đã có tới hàng ngàn người trong số nầy.
Tại sao phải có tới nhiều người như thế chứ? Chúa Jêsus luôn luôn ám chỉ tới họ trước đó. Họ không còn có cơ hội nào khác nữa. Họ muốn chắc chắn phải bắt cho được Ngài. Mặc dù họ chẳng có cớ gì hợp pháp để bắt cả, mặc dù hầu hết mọi người trong bọn đông đảo ấy biết rất ít về Chúa Jêsus, mặc dù số lượng người của họ có khả năng tàn phá rất lớn, mặc dù họ đã hành động với thái độ lo sợ dân chúng chống đối, họ đã bất chấp. Họ đã xem Chúa Jêsus là một mối đe doạ cần phải bị vô hiệu hoá.
Câu 48 cho chúng ta biết rằng Giu-đa đã sắp xếp một dấu hiệu cho cấp lãnh đạo bọn đông người kia biết. Hắn nói: "Người nào mà tôi sẽ hôn, ấy là người đó, hãy bắt lấy". Hãy nhớ trời khi ấy có lẽ là sau nửa đêm. Chẳng có một ngọn đèn điện nào hết. Mặc dù Lễ Vượt Qua luôn luôn rơi đúng vào ngày trăng rằm, trời hãy còn tối lắm trong các bóng cây ôlive. Đám đông ấy cần có Giu-đa để nhận dạng kẻ mà họ muốn bắt. Có lẽ họ sợ rằng một trong các môn đồ khác sẽ giả làm Ngài để Ngài có thể trốn thoát.
Trong xã hội ấy, cũng như nhiều xã hội khác trên thế gian, hôn ai đó ở gò má là một dấu chỉ tình cảm mật thiết và sự đầu phục sâu sắc.  Cái hôn ấy như đang nói: "Anh là người bạn thân nhất của tôi, là bạn lòng của tôi".
Không bao lâu sau đó, khi Giu-đa đã tới gần đủ để nhận ra Chúa Jêsus, "tức thì Giu-đa đến gần” Đức Chúa Jêsus mà rằng: "Chào Thầy!" rồi hắn "hôn Ngài". Mathiơ dùng chữ kataphileo để nói đến cái “hôn”, nghĩa là "hôn riết hay hôn tới hôn lui". Luca 7:38 dùng  chính từ ngữ ấy để mô tả thể nào người đờn bà tội lỗi kia đã rửa chơn Chúa Jêsus bằng nước mắt rồi hôn chơn Ngài với thái độ thờ phượng. Giu-đa chẳng biết xấu hổ là gì cả. Hắn đã chọn một dấu hiệu chỉ về tình cảm và thờ phượng để đóng dấu sự hắn phản bội.
Chúa Jêsus nhìn thẳng vào mắt của Giu-đa rồi hỏi: "Bạn ơi! vậy thì vì việc nầy mà ngươi đến đây sao?” Chúa Jêsus không dùng chữ thông thường chỉ về bạn hữu là philos mà dùng chữ hetairos có nghĩa là "đồng chí". Dường như Ngài rất xa cách đối với Giu-đa và rất buồn. Luca nói thêm rằng Chúa Jêsus đã hỏi: "Hỡi Giu-đa, ngươi lấy cái hôn để phản Con người sao?" (22:48).
Chúa Jêsus không có ý xét đoán Giu-đa. Ngài không gọi hắn là kẻ phản bội, kẻ bội đạo hay kẻ dại dột. Ngài đã gọi hắn là đồng chí và hỏi hắn lý do tại sao hắn lại làm một việc như vậy. Chúa Jêsus vốn biết rõ rằng tấm lòng của Giu-đa đã bị chai cứng rồi. Ngài đã phán: "Song khốn nạn thay cho kẻ phản Con người! Thà nó chẳng sanh ra thì hơn!" (26:24). Những gì chúng ta đang nhìn thấy ở chỗ nầy như ngược lại với sự phản bội cực kỳ gian ác của Giu-đa và nét oai nghi kiên nhẫn của Đấng Christ. Sự phản bội trong chỗ tối tăm của Giu-đa làm cho sự vinh hiển của Chúa Jêsus càng thêm rực rỡ.
II. Chúng ta thấy vẻ oai nghi của Chúa Jêsus trong việc tránh không để xảy ra tắm máu (các câu 50b-54).
Quay nhanh sang Giăng 18:4-6. Hãy nhìn qua Chúa Jêsus đang đến với vị lãnh đạo đám đông người Do thái kia, Chúa Jêsus hỏi: "Các ngươi tìm ai?" Họ trả lời lại: "Tìm Jêsus người Nazarét". Giu-đa đang đứng bên cạnh như một nhân chứng khi Chúa Jêsus đáp: "Chính Ta đây!" Hãy lưu ý vẻ oai nghi của Con Đức Chúa Trời trong câu 6: "Vừa khi Đức Chúa Jêsus phán: Chính ta đây, chúng bèn thối lui và té xuống đất". Đấng Ta Là vĩ đại đã phán với sự oai vệ và bọn người kia đã té xuống đất khi nghe giọng nói của Ngài.
Sau khi họ hoàn hồn trở lại, Mathiơ nói: "Rồi chúng nó đến gần tra tay bắt Đức Chúa Jêsus". Luca 22:49 chép rằng khi các môn đồ nhận ra những gì đang xảy ra: "Thưa Chúa, chúng tôi nên dùng gươm đánh chăng?" Phierơ (Giăng 18:10) đã không đợi một câu trả lời nào hết, mà ông "có một thanh gươm, bèn rút ra, đánh đầy tớ của thầy cả thượng phẩm, chém đứt tai bên hữu. Đầy tớ đó tên là Man-chu".
Luca 22:38 cho chúng ta biết họ có "hai thanh gươm" giữa vòng họ và một rõ ràng đã ở dây nịt lưng của Phierơ. Giăng 18:10 cho chúng ta biết "đầy tớ của thầy cả thượng phẩm" có tên là Man-chu. Phierơ rõ ràng là đã nổ lực phân thây hay xử trảm hắn, nhưng lại sơ sót và chỉ cắt đi một tai của gã ấy.
Chúa Jêsus phán với Phierơ: "Hãy nạp gươm ngươi vào vỏ". Trong phân đoạn Kinh Thánh, chúng ta có thể thấy ba lý do tại sao Chúa Jêsus bảo Phierơ phải nạp gươm vào vỏ. Thứ nhứt, Ngài phán: "vì hễ ai cầm gươm thì sẽ bị chết về gươm". Đây không phải là bằng chứng của chủ nghĩa hoà bình Cơ đốc khi có nhiều người xưng hô như vậy. Chúa Jêsus không những đã nhắc cho Phierơ nhớ rằng phạm luật về giết người đối với nhà cầm quyền chắc chắn sẽ đưa đến sự hình phạt theo lẽ công bình.
Đức Chúa Trời đã ban cho nhà cầm quyền quyền hành để trừng phạt những kẻ giết người. Sáng thế ký 9:6 chép: "Hễ kẻ nào làm đổ máu người, thì sẽ bị người khác làm đổ máu lại; vì Đức Chúa Trời làm nên người như hình của Ngài". Giống như Chúa Jêsus đang phán: “Bất luận sự việc nầy dường bất công lắm, ngươi không có quyền giết người. Nếu ngươi giết người, ngươi cũng sẽ bị hành hình".
Kẻ đánh bom thành phố Oklahoma, Tim McVeigh đã bị tử hình vì đã giết hơn 168 người. Hắn đã cầm lấy thanh gươm vì lý do độc ác hay điên cuồng và giờ đây hắn sẽ chết bằng gươm theo lẽ công bình.
Thứ hai, Chúa Jêsus hỏi Phierơ: "Ngươi tưởng ta không có thể xin Cha ta lập tức cho ta hơn mười hai đạo thiên sứ sao?" Một đạo binh La mã gồm có 6.000 binh lính. "Mười hai đạo thiên sứ" sẽ là 72.000 thiên sứ. Khi chúng ta xem xét điều nầy trong II Các Vua 19.35, một thiên sứ đơn độc thôi đã giết 185.000 quân Asiri dưới quyền chỉ huy của San-chê-ríp, quyền lực khủng khiếp của "mười hai đạo" không thể tưởng tượng được! Chúa Jêsus chắc chắn không cần Phierơ bảo vệ cho Ngài!
Bảo vệ Nước Đức Chúa Trời bằng sức mạnh đời nầy quả là việc vặt của kẻ dại. Những cuộc chiến tranh giống như các chiến dịch thập tự chinh thời trung cổ đã nổ ra trong danh của Đấng Christ là các cuộc chiến tranh có tính cách phạm thượng. Chúa Jêsus đã phán trong Giăng 18:36: "Nước của ta chẳng phải thuộc về thế gian nầy. Ví bằng nước ta thuộc về thế gian nầy, thì tôi tớ của ta sẽ đánh trận, đặng ta khỏi phải nộp cho dân Giu-đa; nhưng hiện nay nước ta chẳng thuộc về hạ giới".
Thứ ba, Chúa Jêsus hỏi Phierơ: "Nếu vậy, thế nào cho ứng nghiệm lời Kinh Thánh đã chép rằng việc nầy tất phải xảy đến?" Hầu hết từng phương diện của sự phản bội, sự bắt bớ, sự thương khó, sự đóng đinh trên thập tự giá, sự chôn và sự sống lại đều đã được nói trước trong Cựu Ước. Trong một vài cơ hội, Chúa Jêsus đã dạy các môn đồ rằng Ngài sẽ chịu khổ về nhiều việc. Chúa Jêsus đã nhắc cho Phierơ nhớ rằng dù sự bắt bớ nầy dường bất công và hèn nhát, nhưng đấy là một phần trong chương trình tối thượng mà Đức Chúa Trời đã loan báo trước trong Kinh Thánh. Trong Giăng 18:11, Chúa hỏi Phierơ: "Ta há chẳng uống chén mà Cha đã ban cho ta uống sao?"
Hãy tưởng tượng điều chi sẽ xảy ra nếu Chúa Jêsus không ngăn cản Phierơ. Không nghi ngờ chi nữa vị môn đồ ngoan cố nầy sẽ cứ dùng gươm chém cho tới khi ông cắt…cho tới khi hết thảy họ đều bị cắt tai! Sự chết của các môn đồ giờ đây sẽ là vô mục đích. Sự chết của Chúa Jêsus bởi gươm trong khu vườn ôlive tối tăm kia sẽ không đạt được bất kỳ một mục đích có tính cách cứu chuộc nào hết.
Trong vẻ oai nghi giàu ơn, Chúa Jêsus mau chóng không làm theo những điều Phierơ đã làm. Giăng 18:10 không những cho biết "đầy tớ đó tên là Man-chu". Dường như cái tai vẫn còn treo lũng lẳng nơi sọ của người ấy. Luca 22:51 phác họa vẻ oai nghi giàu ơn của Chúa Jêsus khi chép rằng lúc đó Chúa Jêsus "Ngài bèn rờ tai đầy tớ ấy, làm cho nó được lành".
III. Chúng ta nhìn thấy vẻ oai nghi của Chúa Jêsus trong sự bảo hộ cho các môn đồ (các câu 55-56).
Chúa Jêsus phán: "Các ngươi đem gươm và gậy đến mà bắt ta, khác nào như ta là kẻ cướp. Ta thường ngày ngồi trong đền thờ và giảng dạy tại đó, mà các ngươi không bắt ta". Sự thật là họ đã đến để bắt Ngài lúc nửa đêm cho thấy rằng họ chẳng có một bản án nào là hợp pháp cả. Chúa Jêsus chẳng làm gì lén lút hết, nhưng đã dạy dỗ công khai để mọi người đều nghe thấy. Các cấp lãnh đạo tôn giáo đã chọn thời điểm và địa điểm nầy vì họ e "trong dân chúng sanh điều xào xạc chăng?" (câu 5).
Chúa Jêsus nói thêm: "Nhưng mọi điều ấy…, sự đến của Giu-đa, cảnh vệ Đền thờ, binh lính La mã, sự tiếp cận lén lút lúc giữa đêm, mọi điều ấy "…phải xảy đến, hầu cho những lời các đấng tiên tri đã chép được ứng nghiệm".
Những người nầy vốn thù ghét Chúa Jêsus. Họ xem Ngài là một mối đe doạ cho địa vị của họ và họ muốn Ngài phải chết đi bằng mọi giá. Họ bàn bạc, mưu tính và đã chọn lấy chuỗi hành động nầy. Cái điều mà họ không biết, ấy là họ đang làm theo ý chỉ trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Mặc dù họ làm theo ý riêng của họ, Đức Chúa Trời đã lồng ý định của họ vào trong ý chỉ của Ngài. Trong ước muốn của họ tính tiêu diệt Chúa Jêsus, họ đang bày ra ý định của Chúa Jêsus! Họ đang làm ứng nghiệm một chương trình đã được thiết lập từ lúc sáng thế!
Lời lẽ của Chúa Jêsus nói về sự ứng nghiệm chương trình thiêng liêng của Đức Chúa Trời đã rơi vào những lỗ tai điếc. Bọn đông người kia không hiểu và bất cần. Các môn đồ cứ chú vào hoàn cảnh tuyệt vọng của họ đến nỗi họ không thể chú ý vào chương trình tối thượng của Đức Chúa Trời. Trong Giăng 18.8, Chúa Jêsus đã hành động để bảo hộ họ. Ngài phán: "Vậy nếu các ngươi tìm bắt ta, thì hãy để cho những kẻ nầy đi". Câu 9 chép: "Ấy để được ứng nghiệm lời Ngài đã phán: Con chẳng làm mất một người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con".
Làm ứng nghiệm cả những lời tiên tri trong Cựu Ước và lời báo trước của Chúa Jêsus (câu 31), "khi ấy, hết thảy môn đồ bỏ Ngài mà trốn đi". Họ đã biến vào trong bóng tối, bỏ Chúa Jêsus lại một mình với những kẻ cáo giác Ngài.
Mác 14:51-52 nói rằng lúc bấy giờ: "Có một người trẻ tuổi kia theo Ngài, chỉ có cái khăn bằng gai trùm mình; chúng bắt người. Nhưng người bỏ khăn lại, ở truồng chạy trốn khỏi tay chúng". Rõ ràng Giăng Mác đã tỉnh thức và đi theo với tấm ra giường quấn quanh người, nhưng đã trần truồng chạy thoát.
Chúng ta có thể nghĩ Chúa Jêsus còn ở lại một mình. Ngài không ở lại một mình đâu. Ngài phán trong Giăng 16:32: "Nầy, giờ đến, đã đến rồi, là khi các ngươi sẽ tản lạc, ai đi đường nấy, và để ta lại một mình; nhưng ta không ở một mình, vì Cha ở cùng ta”.

***