MATHIƠ – VUA CÁC VUA
Các ví
dụ nói tới giá trị
Mathiơ 13:44-46
1. Suốt cả phân đoạn
nầy của sách Mathiơ có tám ví dụ nói về Nước Trời.
A. Trong 13.1-9
và các câu 18-23 chúng ta học Ví dụ nói tới người gieo giống, trong đó Chúa
Jêsus mô tả người ta tiếp nhận tin lành bằng nhiều cách thức khác nhau.
B. Trong các câu
24-30, trong Ví dụ nói tới Lúa Mì và Cỏ Lùng, chúng ta học biết
thể nào người tin và người không tin Chúa sẽ cùng tồn tại cho tới Ngày Phán
Xét.
C. Trong Ví dụ
nói tới Hột Cải (các câu 31-32) và Ví dụ
nói về Men (câu 33), chúng ta học biết
Quyền phép của Nước Trời và quyền phép ấy rải ra như thế nào!?!
2. Trong phân đoạn
nầy, Ví dụ nói tới của báu và Ví dụ
nói tới Ngọc châu vô giá, Chúa Jêsus dạy về giá trị của Nước Trời và làm thế
nào để thưởng thức nó.
I. Ví
dụ nói tới Của Báu (câu 44).
A. Nước Trời giống
như "Của báu chôn trong đám ruộng kia".
1. Những thứ có
giá trị cao thường được chôn trong đất ở các thời kỳ Kinh Thánh. Không có ngân
hàng hoặc các hộp gửi tiền an toàn nào đâu! Nếu người ta có thứ gì giá trị như
tiền bạc ngọc ngà châu báu, người ấy phải đặt thứ ấy vào một chiếc hộp làm bằng
đất hay hộp bằng cây rồi đem chôn nó.
2. Trong thời kỳ
chiến tranh, dân Israel
sẽ cất giấu quần áo, lương thực, cùng các thứ có giá trị để bảo vệ chúng không
bị những kẻ xâm lược lấy cướp.
3. Đôi khi người
chủ đất sẽ qua đời hay bị trục xuất ra khỏi đất đai của mình hoặc bị lưu đày đến
một xứ xa và của cải của người ấy sẽ bị thất lạc cho tới chừng có người khám
phá ra của ấy nhiều năm về sau.
B. Khi người kia
tìm được một của báu, người ấy bán hết mọi thứ để mua nó.
1. Trong ví dụ,
Chúa Jêsus mô tả một người tìm được "của báu
chôn trong đám ruộng kia". Có lẽ người ấy là một người được thuê mướn đã
tình cờ đào được nó khi người đang cày ruộng. Có thể người đang đi ngang qua
cánh đồng rồi nhìn thấy góc chiếc hộp lòi ra từ đất.
2. Tuy nhiên, vì
ruộng không phải là của người, người "bán hết gia
tài mình, mua đám ruộng đó".
3. Của báu mà người
tìm được có giá trị cao hơn mọi thứ khác mà người đang có. Người bằng lòng bán đi
hết mọi của cải đời nầy để mua lấy “của báu” đặc biệt nầy.
4. Có người cho rằng
việc mua đám ruộng kia là không đúng với nguyên tắc xử thế. Không phải như vậy đâu!
Cho phép tôi đưa ra cho quí vị thấy ba lý do tại sao:
a. Thứ nhứt, người
chủ hiện tại không biết về của báu hoặc người đã đào nó lên trước khi đem bán
nó.
b. Thứ hai, luật
của các rabi tuyên bố một nguyên tắc "ai tìm thấy
thì giữ lấy". Luật ấy chép như sau: "nếu có ai
tìm được trái cây hay tiền bạc rơi rớt, tiền ấy thuộc về người tìm thấy".
c. Thứ ba, nếu người
không lương thiện, người sẽ lấy đi “của báu” thay vì bán đi “gia
tài mình” để mua đám ruộng đó.
II. Ví
dụ về ngọc châu (các câu 45-46).
A. Nước Trời giống
như "người lái buôn kiếm ngọc châu tốt" (câu
45).
1. “Người
lái buôn” [emporos] là một người chuyên mua bán, công việc của người
là mua và bán hàng hoá để kiếm lời. Người sẽ đi đó đi đây để mua các thứ hàng
hoá và rồi bán chúng với giá cao hơn trong các khu vực khan hiếm hàng hoá.
2. Trong thời của
Chúa Jêsus, các thương buôn theo kiểu du cư đã đem các thứ gia vị, vải vóc, dầu
thơm, và những món nữ trang từ Đông phương đến bán cho những người mua hàng ở
vùng Trung Đông.
3. Người lái buôn
đặc biệt mà Chúa Jêsus nói tới ở đây là người đi đây đi đó để "kiếm
ngọc châu tốt". Họ là tay buôn chuyên nghiệp. Người sẽ đi qua các
khu vực thuộc miền biển, ở đây châu ngọc được cất giữ dành dụm và mặc cả với
nhiều giá cả khác nhau.
4. "Ngọc
châu" là thứ hàng hoá có giá trị rất cao trong thế giới thời xa xưa. Thường
thì chúng được người ta mua lấy như vốn đầu tư, giống như kim cương ngày nay vậy.
Với thứ hàng hoá đắt giá như châu ngọc, một sự đầu tư lớn lao sẽ được giấu đi ở
một khu chợ nhỏ.
5. Trong Mathiơ
7.6, Chúa Jêsus đã bảo các môn đồ Ngài đừng "ném ngọc
châu cho heo". Ngài có ý nói nói rằng
chúng ta đừng lo lắng chi về việc bố thí một thứ quí báu và vô giá như Tin Lành
cho những kẻ hay chỉ trích, phê phán, họ chỉ muốn làm cho lẽ thật phải suy giảm
đi mà thôi.
6. Cần phải nói
thêm rằng vì Hoàng đế La mã điên cuồng là Caligula sẽ phô trương sự giàu có cực
độ của mình bằng cách làm cho một viên ngọc phải tan ra trong giấm rồi uống lấy
giấm đó.
7. Trong Khải huyền
21.21, Giăng mô tả thành Jerusalem Mới rất xinh đẹp nơi mỗi cánh cổng trong 12
cổng của nó "một hột châu". Mục đích là,
trong lý trí của khán thính giả của Chúa Jêsus, không có một thứ gì có giá trị
cho bằng một viên ngọc châu.
B. Khi một lái
buôn tìm gặp một viên Ngọc Châu có giá trị, người sẽ bán hết gia tài mà mua nó (câu
46).
1. “Tên
lái buôn” trong ví dụ của Chúa Jêsus đã tìm được "một hột
châu quí giá" hay một “giá
cao” đến nỗi chỉ có ông mới có ngọc châu đó. Người xem ngọc châu nầy không
những là có giá trị cao hơn hết thảy những viên ngọc châu khác của ông ta hợp lại,
mà còn giá trị hơn mọi thứ mà ông đã có.
2. Giống như người
kia đã tìm ra của báu chôn trong ruộng, người nầy vui sướng bán đi mọi thứ của
cải đời nầy để mua lấy “một viên châu ngọc” có giá trị vô
giá.
III. Các
nguyên tắc thực tế từ những thí dụ.
A. Thứ nhứt, Nước
Trời có tính cách cá nhân.
1. Lẽ thật chính
cho cả hai ví dụ nầy, ấy là Nước Trời phải thích ứng theo cách cá nhân. Chúng
ta không trở thành công dân của Nước Trời bởi ưu điểm của sự sanh ra theo phần
xác mà bởi sự chọn lựa.
2. Cả hai nhân vật
trong hai ví dụ đều tìm thấy một thứ có giá trị cao nhất so với những gì họ đã
có kết hợp lại. Cả hai nhân vật nầy đều bằng lòng bán đi tất cả gia tài của họ để
mua lấy kho báu mà họ mới tìm được.
3. Sự cứu rỗi
trong Đức Chúa Jêsus Christ là "kho báu" và là "hột
châu quí giá". Để cho một người thực sự nhận được ơn cứu rỗi nầy,
người ấy phải bằng lòng bỏ đi mọi sự khác trong cuộc sống.
4. Giống như hai
nhân vật trong ví dụ sẽ xem xét mọi của cải mà không có mua chúng, cũng một thể
ấy nhiều người sẽ xem xét của báu quí giá của Nước Trời. Họ đi nhà thờ, lắng
nghe sự dạy dỗ theo Kinh Thánh, đọc Kinh Thánh, và ngay cả chịu phép báptêm và
có địa vị thuộc viên của Hội Thánh nữa. Họ có thể làm theo mọi sự nầy mà không
từng bước vào Nước Trời hay được cứu cách thực sự.
5. Chúng ta không
được cứu do đạo đức của đức tin của bố mẹ mình, do phép báptêm bằng nước, do địa
vị thuộc viên của Hội Thánh, do trung tín nhóm lại, do các việc lành dù bất cứ ở
khả năng nào (Êphêsô 2.8-9).
6. Chúng ta được
cứu chỉ bởi đến với Đấng Christ trong sự nghèo khó về mặt thuộc linh, bằng lòng
từ bỏ bất cứ điều chi để nhận được ơn cứu rỗi.
7. Tôi tin có nhiều
người đã “tuyên xưng đức tin”, nhận lãnh phép
báptêm và địa vị thuộc viên Hội Thánh, họ lại chưa được cứu cách thực sự và
không phải là "con cái của Nước Trời”. Tại sao vậy? Vì
họ muốn thêm Chúa Jêsus vào trong đời sống của họ, chớ không muốn xưng Ngài làm
Chúa đâu. Họ không hề bằng lòng từ bỏ mọi sự để đổi lấy Đấng Christ. Trong ngày
phán xét, họ sẽ bị "quăng… vào lò lửa…" , ở đó sẽ có "khóc
lóc và nghiến răng" (câu 42).
B. Thứ hai, Nước
Trời là vô giá.
1. Sách Gióp mô tả
con người tìm kiếm của cải nhất thời, theo đời nầy (28.12-15,
21, 23, 28).
2. Dù giá trị sự
sáng tạo của Đức Chúa Trời rất là cao, món trang sức cứu rỗi thuộc linh là vô
giá. Vì người ta sẽ lấy chi mà mua linh hồn đời đời của họ được? Điều chi có
giá trị trong thế giới tạm bợ đời nầy được xem là có giá trị hơn mọi sự giàu có
đời đời của Nước Trời?
3. Chúa Jêsus
phán trong Mathiơ 6.20-21: "nhưng
phải chứa của cải ở trên trời, là nơi chẳng có sâu mối, ten rét làm hư, cũng chẳng
có kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy. Vì chưng của cải ngươi ở đâu, thì lòng
ngươi cũng ở đó”.
4. Phaolô đã nói
trong II Côrinhtô 4.7: "Nhưng
chúng tôi đựng của quí nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền phép lớn dường
ấy là bởi Đức Chúa Trời mà ra, chớ chẳng phải bởi chúng tôi”. Phierơ mô tả trong giá trị ấy trong I Phierơ
1.4 như sau: "là cơ nghiệp
không hư đi, không ô uế, không suy tàn, để dành trong các từng trời cho anh em".
Hãy lắng nghe phần
mô tả của Thomas Guthrie: "Trong
huyết của Đấng Christ tẩy sạch mọi tì vít đen tối nhất của tội lỗi, trong ân điển
của Đức Chúa Trời làm cho tấm lòng bẩn thỉu nhất được thanh sạch, trong sự bình
an làm cho mọi cơn bão hung hãn nhất của cuộc sống phải bình tịnh, trong sự
trông cậy làm cho giờ tối tăm nhất của tội lỗi được vui vẻ, trong sự dạn dĩ dám
thách thức sự chết và bình thản đi thẳng vào huyệt mộ, với mọi sự ấy làm cho người
nghèo trở nên giàu có nhất và làm cho kẻ giàu nhất ra nghèo khó, thực vậy, tin
lành ‘có của báu quí giá hơn cả đông và tây phương trải rộng ra, và phần thưởng
của nó là quí giá hơn mọi kho vàng ròng nữa".
C. Thứ ba, Nước
Trời không thấy được cách dễ dàng đâu.
1. Có bao nhiêu
người đã bước đi bên cạnh hay đi ngang qua của báu trong ruộng kia mà không
nhìn thấy nó? Có bao nhiêu người đã chú ý viên ngọc quí giá mà không lường được
chân giá trị của nó?
2. Cũng một thể ấy,
có nhiều người nghe Tin Lành, nhưng lại kháng cự sự kêu gọi của Đức Thánh Linh ở
trong lòng họ. Satan đang làm mù lòng họ với nhiều trò lôi cuốn hấp dẫn và họ
không tin.
3. I Côrinhtô
2.14 chép: "Vả, người
có tánh xác thịt không nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời;
bởi chưng người đó coi sự ấy như là sự dồ dại, và không có thể hiểu được, vì phải
xem xét cách thiêng liêng”.
D. Thứ tư, Nước
Trời là Nguồn vui mừng thật.
1. Chúa Jêsus
phán rằng nhân vật trong ví dụ thứ nhứt đã bán đi gia tài mình có để mua lấy thửa
ruộng "vì sự vui mừng của nó".
2. Là con người,
chúng ta bỏ cả cuộc đời để truy tìm sự vui mừng. Chúng ta sẽ tìm thấy sự vui mừng
nhất thời nơi của cải mới hay tình bạn mới, còn niềm vui mừng đời đời duy nhất
chúng ta có thể tìm được thì có ở trong ơn cứu rỗi đời đời!
3. Trong Giăng
15, khi Chúa Jêsus nói tới gốc nho và các nhánh nho trong bài giảng của Ngài,
Ngài nói thêm ở Giăng 15.11: "Ta nói
cùng các ngươi những điều đó, hầu cho sự vui mừng của ta ở trong các ngươi, và
sự vui mừng các ngươi được trọn vẹn”. Nếu quí vị xưng mình biết Đấng
Christ, nhưng vẫn còn tìm kiếm niềm vui trong những việc nhất thời, hãy tự hỏi
lòng mình xem mình có thực sự nhìn biết Ngài chưa!?!
E. Thứ năm, có thể
bước vào Nước Trời từ những hoàn cảnh khác nhau.
1. Trong ví dụ thứ
nhứt, người nầy đến với của báu của mình do tình cờ. Trong ví dụ thứ hai, người
lái buôn tìm thấy ngọc châu quí giá như một kết quả của sự tìm kiếm lâu dài.
2. Người ta bước
vào Nước Trời bằng nhiều đường lối khác nhau.
F. Thứ sáu, Nước
Trời được thiết lập do cách giải quyết cá nhân.
1. Cả hai nhân vật
đều bán đi mọi sự để mua của báu cho mình. Chúng ta biết rằng ơn cứu rỗi là một
ơn miễn phí và không bao giờ mua được. Tuy nhiên, có một ý nghĩa trong đó người
tin Chúa thực sự đem mọi sự mà đầu phục Đấng Christ.
2. Chúng ta đánh đổi
đời sống cũ rích của mình để lấy một đời sống mới. Chúng ta hãy xem xét ở Luca
14.28-33 và Philíp l.3,
5-7.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét